TRUNG TÂM HUY HIỆU QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2018

TIN TỨC THẾ GIỚI TỔNG HỢP

    GENERAL WORLD NEWS

















Inline image

Truong Sĩ Lương: Nhân Ngày Quân Lực VNCH 19-6

Giở chồng sách cũ, tìm lại hình ảnh ngày xưa,  những người lính trẻ của QLVNCH một thời đã phải xếp bút nghiên, lên đường theo tiếng gọi non sông. Họ có hận thù ai không? Chắc chắn là không! Nhưng bổn phận của họ là “ăn cây nào phải rào cây ấy“, thế thôi. Giặc đến nhà, làm trai không thể ngồi yên để chờ trói. Giặc đến nhà không thể ngồi đó để ăn chơi hưởng thụ… Thế rồi giặc cộng đã đến theo lệnh quan thầy Mác-Lê và người chiến sĩ QLVNCH đã chiến đấu đến hơi thở sau cùng, mặc dù đã bị những bàn tay lông lá quốc tế bán đứng vì quyền lợi của họ.
Related image
Càng ngày những tài liệu sự thật về cuộc chiến quốc-cộng đã được giải mã, danh dự của người lính VNCH đã và đang được phục hồi. Những hy sinh anh dũng, cao cả của người lính đã được ghi vào binh sử cho mai hậu.
Cho đến giờ phút này, người chiến sĩ của Quân Lực VNCH vẫn tiếp tục chiến đấu trên nhiều chiến trận,  vì cuộc chiến ấy vẫn chưa kết thúc, dù họ đã luống tuổi đời. Chỉ có những kẻ hèn nhát mới quay đầu, làm tay sai cho địch. Chỉ có những người hám danh, hám lợi mới luồn cúi theo chân bọn đồ tể lòng lang dạ thú, hại nhà hại nước; chỉ có những kẻ làm chính trị theo thuyết “duy lợi”, háo danh, suy luận nông cạn mới lọt vào bẫy sập của những tay phản thùng. Thời nào cũng có hạng người như thế! Thời nào cũng có những anh hùng và thời mà không có những tay Việt gian bán đứng anh em, bà con, bạn bè.
Vâng, nhân sinh mỗi người mỗi tính. Có người khi thấy đồng loại máu đổ thịt rơi là họ đau đớn như chính bản thân họ lâm nạn; nhưng có người thì dửng dưng bỏ đi không một chút bận tâm; có người khi thấy quê hương ngụp lặn trong đau khổ vì đại nạn cộng sản, họ đã quên đi đời sống riêng tư để dấn thân vào đại cuộc, góp máu, góp xương cho tự do quê nhà; có người xem nhẹ vật chất, vì vật chất không thu hút được họ trước đại nghĩa, trước sự sinh tồn của quốc gia dân tộc; nhưng có rất nhiều người vật chất đã làm cho họ mờ lý trí, chấp nhận để đồng tiền sai khiến, phản lại anh em, phản lại đồng đội, nhận làm tay sai cho kẻ thù mà từ xưa tới nay vẫn không thiếu những loại người như họ.
Có thể theo thời gian và vì hoàn cảnh sống, họ không còn hăng say đấu tranh như buổi ban đầu trốn chạy cộng sản; có thể vì trăm thứ lý do khác để họ không còn ở trong hàng ngũ của người tỵ nạn cộng sản. Thậm chí vì tư lợi, vì bản chất của họ đổi thay như trời đất đổi mùa, nên họ có thể giao du, mua bán làm ăn với những kẻ một thời hành hạ xác thân họ, gia đình họ, bạn bè họ… Họ có thể làm bất cứ chuyện gì họ thích trên xứ tự do này: ăn chơi, dùng đồng tiền phi nghĩa ấy cho bản thân họ, cho gia đình họ; thâm chí ngay cả việc quay về nơi họ xuất phát để hưởng thụ trên nỗi đau triền miên của đất Mẹ cũng chẳng ai màng tới, miễn là họ âm thầm rời khỏi hàng ngũ của những người Việt tỵ nạn cộng sản là được. Thà như vậy còn rõ ràng hơn là họ ở đây, nhởn nhơ, trà trộn, quấy phá trong tập thể của những người không cùng chiến tuyến, không cùng lý tưởng. Thà như vậy còn hơn là họ đội lốt dưới nhiều danh nghĩa khác nhau để đâm bị thóc, thọc bị gạo, xé lẻ hàng ngũ của chúng ta với mục tiêu duy nhất: tuyên truyền, làm tay sai cho cộng sản, phá nát cộng đồng ở khắp nơi.
Những tên du kích tuyên vận ấy đang mở cuộc tổng tấn công vào tập thể người Việt khắp hải ngoại, theo lệnh của quan thầy Bắc Bộ. Họ tấn công chúng ta bằng phương tiện nào? Súng AK, Súng cối, Hỏa tiễn 122 ly, Xe tăng, Đại pháo… Thưa không, họ đang tấn công chúng ta bằng mặt trận tuyên vận, sử dụng văn nghệ, văn hóa, báo chí, truyền thông để vô hiệu hóa công cuộc đấu tranh đầy chính nghĩa của chúng ta. Mục tiêu của họ là gây hoang mang, tạo chia rẽ bằng những lý luận ru ngủ tập thể người Việt ly hương vốn có quá nhiều cảm tính.  Họ chính là những người đang sống chung quanh ta, nhởn nhơ trước mắt, lăng xăng vào những công tác của tập thể người Việt, khi úp, khi mở mà chúng ta đã thấy, đã nghe, đã biết rồi.
Vậy đối sách của chúng ta là phải làm gì?
Làm thế nào để nhận diện, đối đầu với chiến dịch tuyên vận cộng sản rất xảo quyệt, tinh vi. Khó lắm! Nhưng không vì thế mà chúng ta không biết phân loại và làm ngơ. Một số đã lộ diện ở khắp nơi mà chúng ta đã biết. Trước nhất là không giao du, không liên lạc, không cần những phương tiện của họ. Bởi họ đã ra mặt. Cây kim trong lai áo lâu ngày phải lòi ra.  Vì vậy không tiếp xúc, nhất định không tiếp xúc là xong. Họ dùng chiêu rỉ tai, viết lách lăng nhăng trên diễn đàn ảo để phá hoại? Chúng ta vô hiệu hóa, bằng cách đừng nghe, đừng đọc. Nơi nào họ có mặt, ta không đến, nơi nào ta có mặt, mạnh dạn mời họ ra… thế là tuyệt chiêu.
Nhân ngày Kỷ Niệm QLVNCH 19-6, ngày tưởng niệm những chiến sĩ đã bỏ mình cho quê hương dân tộc, ngày vinh danh các chiến sĩ một thời cầm súng chiến đấu cho sự tự do của 18 triệu dân miền Nam, chúng ta không ai không có thân bằng quyến thuộc trong hàng ngũ của những người chiến sĩ ấy. Xin hãy thắp nén tâm hương gửi đến hồn thiêng của những người trai trẻ đã nằm xuống cho chúng ta được sống và được hít thở không khí tự do như ngày hôm nay. Đồng thời xin tri ân những chiến sĩ đang sống và xin hãy thêm sức, thêm tinh thần cho họ bền vững, một lòng với đại cuộc giành lại quê hương.
Đã đến lúc những người cầm súng, một thời hy sinh cho chính nghĩa quốc gia, hãnh diện vì màu cờ sắc áo không thể để cho thành phần đâm sau lưng chiến sĩ tiếp tục chui rúc, quấy phá trong hàng ngũ của chúng ta; đồng thời đề cao cảnh giác trước âm mưu chia rẽ để trị của CSVN.
Đã đến lúc chúng ta phải đứng dậy, đứng thẳng, vạch mặt, chỉ tên thành phần trở cờ, phá hoại, buôn xương bán máu trước công luận. Chúng ta không bao giờ sợ cộng sản, sợ tay sai cộng sản, vì nơi này là hậu cứ an toàn nhất của chúng ta. Cán bộ việt gian cộng sản chui rúc, lén lút phải sợ chúng ta,  chứ ta nào sợ chúng.
Đã đến lúc người chiến sĩ QLVNCH phải vun lại niềm tin vì các anh đã đổ máu xương cho cuộc chiến Quốc Cộng đầy chính nghĩa. Ngày nay, sau 43 năm dù tuổi đời đã luống, không ai có thể  tránh được tuổi già, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục chiến đấu bằng cách yểm trợ cho phong trào tuổi trẻ quốc nội đang vùng dậy quyết liệt; đồng thời khuyến khích thế hệ trẻ hải ngoại nỗ lực tiếp tay cho quốc nội trước trận chiến sau cùng này.
Image result for BIỂU TÌNH HÔM 10/6
Chế độ công an trị của CSVN đang đứng trước bờ vực thẳm trong trận chiến mất còn với đồng bào quốc nội tuần qua. Đó  là những cuộc xuống đường rầm rộ ngày 10-6, chưa từng có,  của đồng bào cả nước chống Tàu Cộng, chống tay sai Việt Cộng,  âm mưu dâng đất cho ngoại bang 3 đặc khu kinh tế ở Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc, dự trù sẽ được Quốc Hội CSVN biểu quyết vào ngày 15/6, nhưng đã bị triệu triệu người dân dứt khoát phản đối, khiến cho đám chóp bu CSVN phải dời lại tháng 10 năm nay để mua thời gian, tìm đối sách, mánh mung nhằm hóa giải làn sóng căm phẫn của người dân. Có người cho rằng VC chỉ tìm cách để lừa đảo người dân vì họ đã âm thầm ký kết rồi. Quốc hội biểu quyết chỉ là trò hề trình diễn mà thôi.
Ngoài âm mưu bán đất 99 năm 3 đặc khu kinh tế, Quốc Hội CSVN còn thông qua bản dự thảo Luật An Ninh Mạng vào ngày 12/6,  khiến cho đồng bào quốc nội càng chống đối mạnh mẽ hơn.
Trước đó, một nhóm 80 luật sư trong nước đã ký tên vào một bản kiến nghị, yêu cầu các đồng nghiệp của họ trong Quốc Hội, đừng “bấm nút” thông qua luật này vì lý do đạo luật có thể dễ bị lợi dụng để xâm phạm các quyền con người, cản trở tiến bộ xã hội” và kìm hãm phát triển kinh tế, gây tai hại cho nhà nước pháp quyền và phá vỡ nhiều cam kết quốc tế của Việt Nam. Tuy nhiên Quốc Hội vẫn thông qua với tỷ lệ 86%.
Riêng Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, ngạc nhiên trước hành động của CSVN,  tuyên bố: “Chúng tôi thất vọng về việc thông qua Luật An ninh mạng mới của Việt Nam, trong đó càng thu hẹp tự do biểu đạt trên không gian mạng; áp đặt những hạn chế gây phiền toái đối với các doanh nghiệp Hoa Kỳ và các doanh nghiệp các nước khác.”.
Thật sự CSVN đang muốn đưa cả dân tộc lùi vào bóng tối như chế độ Bắc Hàn hiện nay. Đám chóp bu CS có thực hiện được không, đó là mặt khác của vấn đề.  Thế nước lòng dân đã như cơn bão nhiệt đới cấp 5, CSVN không thể lội ngược dòng cuồng nộ của đất trời.
LỜI KẾT
Năm nay, nhớ ngày QLVNCH 19-6, cũng là tuần lễ trùng hợp với các cuộc xuống đường của đồng bào quốc nội đã và đang xảy ra rầm rộ khắp nước. Những trận đụng độ với công an cảnh sát chìm nổi, khiến cho con dân của Mẹ Việt Nam, chỉ vì muốn gìn giữ non song xã tắc, mà máu của con cái Mẹ đã đổ. Máu đổ,  có phải chính là dấu hiệu của một cuộc cách mạng nhân bản để giải trừ chế độ ma qủy csvn — một đại nạn vô tiền khoáng hậu — đã hành hạ Dân Tộc Việt trong suốt hơn 70 năm qua.
Xin nghiêng mình trước sự hy sinh cao cả của những chiến sĩ VNCH mà thế hệ trước đã vị quốc vong thân và những con dân Việt thế hệ tiếp nối đang đứng dậy diệt cộng cứu nước.

Lời Kêu Gọi KHẨN THIẾT

Kính gửi: Qúi vị Dân Cử – gốc Việt- trên toàn nước Mỹ
 
[Danh xưng “Dân Cử” bao gồm: Quí vị Thượng nghị sĩ, Dân biểu và Uỷ viên các Ngành- đã được dân bầu lên, tại các Tiểu bang, Tỉnh, và Quận Hạt, tại Hoa kỳ]
Kính thưa Quí Vị,
Hiện nay cả ba Miền Quê Hương chúng ta, và Đồng bào VN Hải ngoại khắp nơi, đã đồng loạt vùng lên mãnh liệt chống đối Đảng và Chính quyền Cộng Sản VN, về âm mưu “Bán Nước cho Tầu Cộng”  – Trước hiện tình sôi động này, chúng tôi khẩn thiết gửi đến Quí vị 3 đề nghị sau dây:
Thứ nhất: Quí vị biểu dương lòng Yêu Nước, yêu Đồng bào, bằng tình Đoàn kết, dóng lên TUYÊN NGÔN CHUNG, với toàn thể Đồng bào Việt Nam, với Liên Hiệp Quốc, và với các Quốc gia, đặc biệt là Hoa kỳ
Thứ hai: Bằng mọi cách, Quí vị trực tiếp lên tiếng nói (thay cho Đồng bào Việt Nam) tại Quốc hội Hoa Kỳ, và Quốc hội các Tiểu bang/HK
Thứ ba: Bằng uy tín, kinh nghiệm và sự khôn ngoan quả cảm, Quí vị tiếp xúc với Tổng Thống Hoa Kỳ, trình bày hiện tình Đất nước Việt Nam và nguyện vọng của nhân dân Việt Nam
Trên đây là 3 điểm chính, chúng tôi không đi vào chi tiết (ví dụ:-Nêu ra nguyên nhân sự việc – Hình ảnh biểu tình/đàn áp biểu tình. – phổ biến truyền thông v.v…) Xin Quí vị hợp thảo, thu thập tài liệu liên hệ và đặt kế hoạch thực hiện.     
Kính thưa Quí vị Dân Cử,    
–  Ngày xưa chúng ta chiến đấu anh dũng, nhưng đã bại trận, vì Việt Nam bị bỏ rơi, chúng ta lẻ loi cô độc. Thế giới ít biết, ít ủng hộ chúng ta, hoặc chỉ biết qua tuyên truyền Cộng Sản.   Nay –ngàn năm một thuở – cuộc toàn dân trong Nước nổi dậy, đang vô cùng cần thiết sự tiếp tay của Hải ngoại.  Hành động, tiếng nói của Quí vị, cộng với áp lực Quốc tế mà chúng ta phải khơi động, là nhu cầu cần thiết quan trọng cho cuộc đấu tranh.
Ước mong Quí vị khẩn thiết thực hiện 3 yêu cầu trên, cộng thêm các sáng kiến hành động tốt đẹp khác, nếu có, giúp cuộc tổng nổi dậy của Đồng bào trong Nước đạt thành công mau chóng.
 Trân trọng,
Những người “Dân” có tên sau đây hiệp ý
kêu gọi Quí vị “Dân Cử” hành động khẩn cấp.
– Trần Quốc Bảo,  viết văn, làm thơ- Richmond, Virginia
Hoa Văn ,  nhà thơ  Richmond, Virginia
Nguyễn Thị Bé Bảy– cựu quân nhân VNCH, Springfield, Virginia
Dương Ngọc Sum, Giáo sư, cựu Sĩ quan Biệt phái Bộ Giáo dục, Tị nạn HO
– ​Uyên Phương Minh Nguyệt, Làm thơ và ca hát-Allen, Texas
– Nguyễn Thùy Liêm, Giáo chức VNCHSaigon   Fountain Valley, CA  92708
– Nguyễn Tường-Vân, Giáo sư, Làm thơ, viết nhạc – College Park, Maryland.
Nguyễn Hoàng Tho  
Dương-Hoà-Hiệp cựu CB/ XDNT Arlington VA
Trưng Triệu Nguyễn Thị Thanh, CT Hội Bảo Trợ Trẻ Em Nạn Nhân Ấu Dâm
Trần Gò Công, Thi sĩ, Cựu Sĩ Quan CSQG/VNCH
– Cao Nguyên, Sĩ Quan QLVNCH, Silver Spring, MD
Nguyễn Văn Thông, Giáo chức Trường công lập Boston, MA
Kim Sinh Hoàng, Nội Trợ, Wakefield,  MA
– TS. Tạ Cự Hải, MS,JD – Cựu Quân nhân, CTCT/ QLVNCH, Virginia
– Bùi Đức Ly, cư sĩ , Thủ Từ Đền Thờ Quốc Tổ Hùng Vương, Seattle, WA
Đổ Đình Tân  – Cựu Quân nhân QLVNCH – Ottawa , On.
Lê thị Thu Hà – Nội trợ,  – Ottawa, On.
Phan thị Bich Ngọc, West Dogwood Lane,  Blue Ridge, GA
– Nguyễn Mỹ Hào  CĐVN/BCL San Jose CA 95116
– Lâm Duy Tiên, cựu quân nhân VNCH.
Huỳnh Thi Ngọc , Thành viên sáng lập Trung Tâm Văn Hóa Hồng Bàng – Garden Grove , CA
– Cao Mỵ Nhân, Nhà thơ, Hawthorne, California
– Lê Luyến, Cựu Quân nhân QLVNCH, cư ngụ tại  Virginia
– Đỗ Minh, teacher assisstant, LA
Nhà Biên Khảo Phạm Trần Anh,  (Văn Đàn Thời Đại).
Vũ Lang,  (Văn Đàn Thời Đại).
Nữ sĩ Trần Quốc Hương,  (Văn Đàn Thời Đại).
Nữ sĩ Hồng Anh,  (Văn Đàn Thời Đại)
Nữ sĩ Lê Thị Việt Nam,  (Văn Đàn Thời Đại)
Y Cao Nguyên,  (Văn Đàn Thời Đại)
Tha Nhân,   (Văn Đàn Thời Đại)
Minh Nguyêt Oakberg,Hội Trưởng hội Công Dân Việt Mỹ- Chủ Nhiệm Nguyệt San Hoài Hương
– Huy Tâm Wichita KS – Cựu SQ/QLVNCH – Truyền thông 
– Nam Giao,TL, Tạp chí Thế Giới Mới – www.baotgm.net

Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả trao giải thưởng Tự Do Báo Chí Quốc Tế cho Blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh

Danlambao - Tổ chức Committee to Protect Journalists (CPJ) vừa công bố là đã chọn blogger Mẹ Nấm cho giải thưởng Tự Do Báo Chí 2018. Đây là một giải thưởng cao quý dành cho những nhà báo trên thế giới có những nỗ lực tranh đấu và là biểu tượng cho tự do ngôn luận. 
Đây là lần thứ 23 CPJ trao giải thưởng này và blogger Mẹ Nấm là người Việt Nam thứ 2 đã được vinh danh sau khi blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải nhận giải thưởng vào năm 2013. Năm ngoái giải TDBC được trao cho 4 người là Ahmed Abba (Cameroon), Patricia Mayorga (Mexico), Afrah Nasser (Yemen), Pravit Rojanaphruk (Thailand).
Vào năm 2017 Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là người Việt Nam duy nhất có tên trong danh sách 13 phụ nữ trên toàn cầu được Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ vinh danh Giải Phụ nữ Can đảm Quốc tế năm 2017. Cô là người duy nhất vắng mặt trong số những người nhận giải trong khi đang bị nhà cầm quyền CSVN bỏ tù. 
Năm 2016, Mạng Lưới Blogger Việt Nam do Mẹ Nấm là người điều hợp và thành viên chủ chốt đã được vinh dự nhận giải thưởng Nhân quyền Việt Nam do Mạng lưới Nhân quyền Việt Nam có trụ sở tại Hoa Kỳ trao tặng vì các thành tích tranh đấu cho nhân quyền. 
Vào năm 2015 Mẹ Nấm là phụ nữ Châu Á đầu tiên được nhận giải thưởng cao quý Người Bảo Vệ Dân Quyền Năm 2015 của tổ chức Bảo Vệ Nhân Quyền Quốc Tế (Civil Rights Defenders). 
Trước đó, vào năm 2010 cô nhận giải Hellman / Hammett Award 2010 của Human Rights Watch nhằm tôn vinh lòng can đảm trong các nỗ lực bảo vệ nhân quyền. 
Sinh năm 1979, theo học ngành học báo chí ở Sài Gòn và khoa Anh Văn tại trường Cao đẳng Sư phạm Nha Trang, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh khởi sự viết blog và tham gia vào công cuộc tranh đấu cho nhân quyền và toàn vẹn lãnh thổ VN vào năm 2006. Bút hiệu Mẹ Nấm khởi đi từ tên gọi ở nhà của con gái nhỏ: bé Nấm. 
Trong suốt hơn 10 năm trước khi bị cầm tù, blogger Mẹ Nấm bằng ngòi bút của mình đã lên tiếng bảo vệ người dân, vạch trần tình trạng tham nhũng của các quan chức cộng sản, tố cáo những vi phạm về nhân quyền, hiểm họa bành trướng của Bắc Kinh cũng như trình bày thảm họa và nguồn cơn của những thảm họa môi trường - đặc biệt là những công trình của Trung Quốc hoạt động tại Việt Nam. 
Bên cạnh ngòi bút, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh cũng là người hăng say trong các hoạt động tranh đấu của các phong trào quần chúng. Cô là một trong những sáng lập viên và điều hợp viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam và là người tham gia khởi xướng nhiều chiến dịch như Lời Kêu Gọi Công Dân Tự Do, Chúng Tôi Muốn Biết, We Are One, và đặc biệt là tranh đấu bảo vệ môi trường sau thảm họa cá chết do Formosa gây ra. 
Ngày 10/10/ 2016 nhà cầm quyền CSVN bắt giam Mẹ Nấm và tại phiên toà xử vào ngày 29/06/2017 đã tuyên án 10 năm tù vì những hoạt động bảo vệ lãnh thổ, nhân quyền, môi trường của cô. 

Luật Sư Nguyễn Văn Đài nhận giải thưởng Nhân Quyền

NGUỒN TIN: VOA
Marie-Luise Dött (L), Member of German Bundestag, Jens Gnisa (2nd-L), President of the German Association of Judges, Vu Quoc Dung (R), Director of veto! Huamn Rights Defenders’ Network at the Human Rights Price 2017 ceremony on April 5, 2017 in Weimar City.Ngày 5 tháng 4 năm 2017, Luật Sư Nguyễn Văn Đài được Liên Đoàn Thẩm Phán Đức trao tặng Giải Thưởng Nhân Quyền, nhưng lúc đó ông vẫn đang bị giam giữ trong nhà tù tại Việt Nam. Ảnh: Vecto City. Luật Sư Nguyễn Văn Đài, một nhà hoạt động bị Việt Nam kết án tù 15 năm với cáo buộc “lật đổ chính quyền,” vừa chính thức nhận giải thưởng Nhân Quyền của Liên Đoàn Thẩm Phán Đức vào ngày 13 tháng 6, sau khi ông được phóng thích, và đến Nước Đức ngày 8 tháng 6 vừa qua. Luật Sư Nguyễn Văn Đài được Liên Đoàn Thẩm Phán Đức trao giải thưởng Nhân Quyền vào Tháng Tư năm 2017, trong lúc đang bị cầm tù tại Việt Nam. Vợ của ông là bà Vũ Minh Khánh, không thể thay chồng nhận giải thưởng vào thời điểm đó, vì bị công an chận lại tại phi trường.
Luật Sư Nguyễn Văn Đài và vợ là cô Vũ Minh Khánh. Ảnh: Internet Luật Sư Nguyễn Văn Đài và vợ là cô Vũ Minh Khánh. Ảnh: Internet Giải thưởng Nhân Quyền của Liên Đoàn Thẩm Phán Đức, tôn vinh những nhân vật nổi bật trong lãnh vực nhân quyền và luật pháp trên toàn thế giới, với mục tiêu bảo vệ và cổ võ cho các quyền phổ quát, tự do cơ bản của con người trong cộng đồng quốc tế.
Luật Sư Nguyễn Văn Đài nhận giải thưởng. Ảnh: www.bbc.comLuật Sư Nguyễn Văn Đài nhận giải thưởng. Ảnh: www.bbc.com
Luật Sư Nguyễn Văn Đài là người Việt Nam đầu tiên, được trao giải thưởng này. Trong lễ nhận giải thưởng, trước sự chứng kiến của Dân Biểu Gyle Jensen, Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Quyền của Quốc Hội Liên Bang Đức, Luật Sư Nguyễn Văn Đài cho biết, ông đến Nước Đức “không phải để mưu cầu cuộc sống cho bản thân,” mà để “tìm kiếm cơ hội tiếp tục đấu tranh cho tự do, của những người bạn cùng bị kết án với ông, và rất nhiều người khác còn đang bị cầm tù, cũng như một số người khác đang chạy trốn trên đất nước của ông.”
Luật Sư Nguyễn Văn Đài. Ảnh: VectoLuật Sư Nguyễn Văn Đài. Ảnh: Vecto Luật Sư Nguyễn Văn Đài bị bắt ngày 16 tháng 12 năm 2015 tại Hà Nội , và bị giam giữ từ đó cho đến thời điểm bị kết án. Ông được phóng thích và được đưa sang Nước Đức vào tối ngày 7 tháng 6 năm 2018.
Luật sư Nguyễn Văn Đài, và các thành viên Quốc Hội Đức. Ảnh: VOA Luật sư Nguyễn Văn Đài, và các thành viên Quốc Hội Đức. Ảnh: VOA

 CSVN đang ăn "kê lặc" trong vụ Will Nguyễn

Đỗ Tùng (Danlambao) - Nếu bỏ qua chuyện này bằng cách thả anh Will Nguyễn thì sợ sẽ tạo ra một tiền lệ giúp cho giới thanh niên trong nước cũng như thanh niên hải ngoại gốc Việt cảm hứng để tham gia nhiều hơn trong công cuộc đấu tranh dân chủ chống bạo quyền CS. Nếu truy tố anh Will Nguyễn thì phải theo các thủ tục tố tụng quốc tế dưới con mắt giám sát của tòa ĐS Mỹ ở VN, từ đó sẽ sinh ra nhiều vấn đề phức tạp, kể cả việc lộ nguyên hình là một nhà nước côn đồ... 
*
Trước tiên cần giải thích "kê lặc" là tiếng Tàu, nghĩa là gân gà. "Gân gà" ở đây có nghĩa bóng là một thứ khó nhai nhưng bỏ qua cũng uổng (tiếng Việt có câu gần giống nghĩa là "bỏ thì thương, vương thì tội"). Chữ "kê lặc" lấy từ điển tích chuyện Tào Tháo trong truyện Tam Quốc. 
Trích từ Wikipedia - Hồi thứ 72 truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung viết: 
Tào Tháo đóng quân đã lâu, muốn tiến thì bị Mã Siêu chống cự hăng lắm, muốn thu quân về lại sợ quân Thục (quân Lưu Bị) coi thường: trong lòng còn do dự chưa biết nên quyết thế nào. Vừa lúc đó nhà bếp dâng món canh gà. Tháo thấy trong bát canh có miếng gân gà, nghĩ, lại thấy buồn rầu trong lòng. Đúng lúc đó, Hạ Hầu Đôn vào trướng, xin mật khẩu trong quân đêm nay, Tào Tháo buột miệng nói: "Kê lặc! Kê lặc" (gân gà, gân gà) Hạ Hầu Đôn truyền lệnh cho quân sĩ, mật khẩu đêm nay là "Kê lặc". Quan chủ bạ hành quân là Dương Tu nghe truyền hai chữ "Kê lặc" liền sai quân sĩ của mình sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị rút quân. Có người báo cho Đôn biết, Đôn cả kinh, liền mời Tu tới trướng, hỏi: "Sao ngài lại thu xếp đồ đạc như vậy?" Tu đáp: "Qua mật khẩu đêm nay thì biết Ngụy Vương chắc sẽ thu binh sớm thôi. Kê lặc, ăn thì vô vị, bỏ đi thì tiếc. Ngay tiến binh thì không thắng nổi, lui về lại sợ người ta chê cười, ở đây mãi cũng vô ích, chi bằng sớm lui binh. Vài hôm nữa Ngụy Vương sẽ rút quân thôi. Vì thế tôi thu xếp đồ đạc trước, sợ tới lúc đó lại vội vàng." 
Trong vụ biểu tình toàn quốc ngày 10/6/2018 Will Nguyễn, một người Mỹ gốc Việt lúc đó đang ở Sài Gòn đã tham gia biểu tình thì bị công an VC hành hung bắt giữ. Đây là vụ biểu tình có tầm vóc cả nước nhằm phản đối dự luật đặc khu của CSVN mà hầu hết người dân Việt cho rằng đây là một hình thức nhượng địa cho Tàu cộng. Hình ảnh anh Will Nguyễn bị công an VC đánh toét đầu chảy máu và kéo xềnh xệch trên đường phố Sài Gòn đã tràn ngập trên YouTube. Chuyện vỡ lở cả thế giới đều biết hành động côn đồ của họ, từ tòa Đại sứ Mỹ ở VN đến các tờ báo lớn ở Mỹ, và cả hội cựu sinh viên trường Yale là nơi anh Will Nguyễn đã học và tốt nghiệp. 
CSVN đang ở tình trạng khó xử vì: 
- Nếu bỏ qua chuyện này bằng cách thả anh Will Nguyễn thì sợ sẽ tạo ra một tiền lệ giúp cho giới thanh niên trong nước cũng như thanh niên hải ngoại gốc Việt cảm hứng để tham gia nhiều hơn trong công cuộc đấu tranh dân chủ chống bạo quyền CS. 
- Nếu truy tố anh Will Nguyễn thì phải theo các thủ tục tố tụng quốc tế dưới con mắt giám sát của tòa ĐS Mỹ ở VN, từ đó sẽ sinh ra nhiều vấn đề phức tạp, kể cả việc lộ nguyên hình là một nhà nước côn đồ. 
Tin mới nhất cho hay là CSVN đã chọn giải pháp khởi tố anh Will Nguyễn với tội "gây rối trật tự công cộng". Đây cũng là điều có thể tiên đoán được, tuy nhiên CSVN có lẽ không muốn chuyện này kéo dài, vừa phức tạp vừa tạo cảm hứng cho phong trào dân chủ ở VN. 
Người viết đoán rằng sau khi chính thức truy tố anh Will Nguyễn, CSVN sẽ: 
(i) trả tự do cho anh ta với lý do có "vận động ngoại giao" của chính phủ Mỹ, hoặc 
(ii) tạo một phiên tòa chớp nhoáng để trục xuất anh Will Nguyễn ra khỏi VN và phạt vạ anh ta vài ngàn đô-la. 
Cũng không loại trừ trường hợp anh Will Nguyễn kiện ngược công an VC về việc hành hung gây thương tích. 

Thế trận Biển Đông hiện tại

Mai Thanh Truyết (Danlambao) - Bắt đầu từ năm 2012 là năm tấp nập các chuyến đi Á Châu, đặc biệt vùng Đông Nam Á, của giới chức cao cấp Mỹ như Bộ trưởng Ngoại giao, Bộ trưởng Quốc phòng và ngay cả Tổng thống Mỹ ngay sau khi thắng cử nhiệm kỳ 2. Điều này đã nói lên sự quyết tâm của chính sách trở lại Châu Á của Mỹ. Tuy nhiên, sự trở lại này đã gây ra nhiều lầm tưởng quá mức về sự can thiệp của Mỹ trong vấn đề tranh chấp Biển Đông. Để hiểu rõ giới hạn của mục tiêu chuyển hướng Châu Á của Mỹ trong nhiệm kỳ 2 của TT Obama, chúng ta cần phải minh định hai điều:
(1) Mỹ trở lại không phải để ‘ngăn chặn’ hay ‘bao vây’ Tàu cộng; 
(2) Mỹ trở lại không phải để làm trọng tài trong tranh chấp Biển Đông hay đi xa hơn là bảo vệ biển đảo cho các quốc gia đồng minh. 
Chúng ta có thể thấy năm 2014 là năm Hoa kỳ bắt đầu vận hành mạnh mẽ trong tư thế chuyển trục về Biển Đông và Đông Nam Á sau khi Ngoại trường Hillary Clinton làm chuyến công du sang vùng này vào tháng 11, 2011. Cựu Ngoại trưởng John Kerry cũng liên tục tuyên bố rất cứng rắn như: “Sẽ không bao giờ các mục tiêu chiến lược lâu dài vì lợi ích của Mỹ ở châu Á”; “Nhưng Mỹ cương quyết phản đối việc sử dụng vũ lực, gây hấn và đe dọa để khẳng định chủ quyền lãnh thố”; và “Chúng tôi kiên quyết phản đối bất kỳ ý kiến nào cho rằng quyền hàng hải là ưu tiên nước lớn ban cho nước nhỏ” trong một thông điệp gửi cho TC. 
Mỹ trở lại Châu Á không phải để ‘bao vây’ TC 
Chính sách ‘bao vây’ (containment) TC là chính sách từ thời chiến tranh lạnh cho tới khi Mỹ bắt lại quan hệ ngoại giao với TC năm 1972 để cô lập Liên Xô. Từ đó chính sách ngoại giao của Mỹ đối với TC đã chuyển từ bao vây sang ‘hội nhập’ (engagement), tức là khuyến khích TC hội nhập vào các sinh hoạt của thế giới tự do với hy vọng chuyển hóa suy nghĩ của giới lãnh đạo TC và tạo sự thay đổi dần dần theo chiều hướng dân chủ. 
Với chủ trương này, Mỹ đã giúp TC canh tân đất nước với những kỹ thuật tân tiến và đầu tư; kết quả là sự tiến bộ vượt bực của TC suốt hơn 30 qua (từ 1979 sau khi bình thường hóa quan hệ ngoại giao với Mỹ). 
Sau một thời gian dài áp dụng, chủ trương ‘hội nhập’ vẫn không thay đổi được bản chất độc tài của CSTC, mà ngược lại còn tạo nên một đối thủ mới cho Mỹ trong vị thế cường quốc thế giới. Sau đó, Mỹ đã phải kiểm tra lại chính sách hội nhập để tìm ra cách thức đương đầu với tình thế mới. Giải pháp ‘bao vây’ không sử dụng lại được vì sự toàn cầu hóa đã ràng buộc chặt chẽ nền kinh tế hai nước với nhau; giải pháp ‘hội nhập’ thì chỉ giúp nuôi dưỡng một đối thủ đáng gờm; còn lại là con đường ở giữa: vừa giao thương buôn bán nhưng cũng phải có cách kiềm giữ sự bành trướng của TC. 
Chính sách này được đặt tên là ‘congagement’, vừa ‘hội nhập’ vừa ‘bao vây’
Để thực hiện chính sách này trên khía cạnh ‘bao vây’, Mỹ đã chuyển sức mạnh quân sự thiên về khu vực Á Châu (hơn Âu Châu) và tìm cách liên kết với các nước trong khu vực Châu Á Thái Bình Dương trên bình diện quân sự cũng như kinh tế. Và hiện tại, trục Ấn-Thái Bình Dương đang được thành lập với Liên minh quân sự Mỹ-Ấn-Úc-Nhật. 
Về mặt ‘hội nhập’ thì Mỹ vẫn tiếp tục giao thương kinh tế với TC như thường lệ. Hội nhập trên phương diện quân sự thì khuyến khích sự minh bạch trong các hoạt động quân sự như cùng với TC tập trận hay tạo mối giao tiếp giữa giới lãnh đạo quân sự hai bên để học hỏi kinh nghiệm nhằm mục đích là để giảm thiểu nguy cơ xảy ra một cuộc chiến tranh nguyên tử có thể bắt nguồn từ sự hiểu lầm; nếu hai bên hiểu biết tiềm lực của nhau thì sẽ giúp ngăn cản chiến tranh xảy ra. 
Ngoài ra, một cuộc chiến quân sự giữa TC và Mỹ là điều cả hai bên đều không muốn xảy ra vì hại nhiều hơn lợi; thực tế cho thấy ngay cả TC cũng không nghĩ họ có thể thắng Mỹ trong một cuộc chiến cục bộ. Do đó, trận chiến giữa Mỹ và TC để kiểm soát khu vực Châu Á TBD phần nhiều sẽ nặng về ngoại giao và kinh tế. 
Một Châu Á hòa bình sẽ có lợi cho kinh tế Mỹ và chuyện này hoàn toàn không liên hệ tới vấn đề nước nào làm chủ Biển Đông. 
Nếu Mỹ bị loại ra và TC trở thành đối tác chủ yếu trong khu vực thì vị thế cường quốc kinh tế hàng đầu thế giới của Mỹ sẽ bị đe dọa. Đây là tình thế Mỹ không muốn bị rơi vào vì khu vực Châu Á TBD sẽ là khu thương mại lớn nhất thế giới trong tương lai. Muốn đạt được nhiều lợi ích nhất thì Mỹ phải có chân trong vùng Châu Á TBD và đồng thời cũng phải tìm mọi cách để ngăn chặn ảnh hưởng của TC lên toàn vùng hay ít nhất là, nếu TC trở thành cường quốc thứ nhì thế giới thì phải tuân theo luật chơi quốc tế. 
2. Mỹ xem Biển Đông là vùng tranh chấp 
Đối với Mỹ thì sự xung đột ở Biển Đông chỉ được xem là một cuộc tranh chấp giữa TC và các quốc gia tiếp giáp Biển Đông. Quan điểm này thể hiện qua các tài liệu nghiên cứu thế giới về lời đề nghị phương cách giải quyết ‘cùng quản lý’ (joint management), và cho rằng TC cũng có quyền khai thác tài nguyên trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, Phi Luật Tân, Mã Lai Á và Brunei (dĩ nhiên sẽ không có chuyện ngược lại như Việt Nam có quyền khai thác vùng Hoàng Sa do TC chiếm giữ). 
Sự thể hiện này trong các tài liệu của các cơ quan nghiên cứu Mỹ như Nhóm ICG (Nhóm Nghiên cứu Khủng hoảng Thế giới) là một tia sáng hé lộ về lập trường của Mỹ: quan tâm của Mỹ chỉ giới hạn trong vấn đề an toàn hàng hải mà không muốn liên hệ đến chuyện chủ quyền. Vì thế, Mỹ sẽ không nhảy vào cuộc tranh cãi phân chia lãnh hải hay các hải đảo, nhất là nước gây chuyện lại là nước có giao thương lớn, quan trọng và có khả năng trả thù Mỹ bằng con đường kinh tế như TC. 
Mỹ sẽ có lợi nhất khi tránh xa vấn đề tranh chấp Biển Đông, miễn là cuộc tranh chấp không gây ra cản trở giao thông hàng hải. Điều này có nghĩa là nếu không xảy ra chiến tranh quân sự làm cản trở giao thông hàng hải thì Mỹ sẽ đứng bên lề. 
Lợi thế này có 2 mặt: 
- Một mặt là vẫn giữ được quan hệ kinh tế tốt đẹp với TC; 
- Mặt kia là lôi kéo thêm các nước trong vùng ngả vào bàn tay Mỹ để tìm sự che chở trước tham vọng bá quyền khu vực của TC. 
Còn đối với Trung Cộng thì cũng có nhiều lợi: 
- Thứ nhất, TC đã loại trừ được một đối thủ duy nhất là Hoa Kỳ, quốc gia có khả năng cản đường họ lấn chiếm biển đảo và vùng biển lưỡi bò, miễn là họ hạn chế cuộc tranh chấp trong giới hạn dân sự; 
- Thứ hai, không phải tốn kém nhiều tiền cũng như nhân mạng để chiếm được lãnh thổ vì chỉ dùng lực lượng bán quân sự (như lực lượng hải giám trước kia, và lực lượng quân sự thực sự như bây giờ 2018); thực ra chỉ với lực lượng hải giám và đội tàu cá ngư dân của họ là đủ sức đối phó với Việt Nam hay Phi Luật Tân vì các tàu hải giám này là tàu quân sự được biến cải; lực lượng tàu chiến hải quân chỉ đứng ngoài làm nhiệm vụ đe dọa; 
- Thứ ba, xâm lăng với hình thức dân sự thì dù sao cũng mang vẻ ‘yêu chuộng hòa bình’ hơn và vì thế sẽ giảm bớt sự phản đối của thế giới; nhất là khi họ luôn luôn che đậy hành động xâm lược dưới cái vỏ ‘bảo vệ chủ quyền’ (mà họ tuyên bố Biển Đông thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của họ và Việt Nam hay Phi Luật Tân lại chính là những kẻ xâm lăng dưới “mắt TC”). 
3. Bứt dây... động rừng? 
Tuy nhiên, kể từ khi TT Trump, chính sách đối đầu với TC ở Biển Đông rõ ràng và dứt khoát hơn. Gần đây nhất, trong vòng một tháng, tháng 5, Hoa Kỳ cho huy động 3 hàng không mẫu hạm và tổ chức cuộc tập trận lớn gồn 23 quốc gia mà không có sự có mặt của TC như thường lệ trong năm nay. 
Và, trong kỳ họp lần thứ 17 của Đối thoại Shangri-La 2018, Hoa Kỳ lại thay đổi thái độ với TC, bằng những luận điệu gay gắt như trong bài phát biểu của đại diện Hoa Kỳ. Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ, ông James Mattis ngoài việc đề cập đến vai trò và tầm ảnh hưởng của Hoa Kỳ đối với khu vực Ấn Độ-Thái Bình Dương mà còn lên án các hành động gia tăng quân sự của nhà cầm quyền Bắc Kinh gần đây trên Biển Đông có thể ảnh hưởng đến hòa bình và ổn định trong khu vực nói riêng và thế giới nói chung. 
Trên thực tế cũng chính Hoa Kỳ là quốc gia đã có những hành động cứng rắn đối với việc gia tăng quân sự của Trung Cộng ở Biển Đông trong mấy tháng vừa qua như: Lên án Tàu Cộng lắp đặt các hệ thống tên lửa hành trình chống hạm YJ-12B và tên lửa đất đối không HQ-9B tại các bãi đá Chữ Thập, Vành Khăn và Subi ở quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam. 
Độc đáo hơn nữa. thái độ diều hâu cố hữu của Hoa Kỳ đã thể hiện qua ngày 31-5, khi được phóng viên đặt câu hỏi về khả năng Mỹ cho "nổ tung" một trong các đảo nhân tạo mà TC bồi đắp trái phép ở Biển Đông, trung tướng Kenneth McKenzie - Giám đốc Tham mưu liên quân Mỹ, đã đưa ra câu trả lời hết sức cứng rắn: "Tôi chỉ muốn nói cho các bạn biết rằng quân đội Mỹ có nhiều kinh nghiệm trong việc xóa sổ các đảo nhỏ ở Tây Thái Bình Dương". 
Phải chăng sự chuyển hướng thiên về quân sự của Hoa Kỳ lần này so với chính sách mềm mõng dựa trên ngoại giao trước kia trong cuộc đối đầu với TC nói lên sách lược dứt khoát mới của Mỹ trong vấn đề Biển Đông chăng? 
4. Thái độ của Cộng sản Việt Nam hiện tại 
Ngày 27/5 vừa qua, hai tàu khu trục mang tên lửa dẫn đường Higgins và tàu tuần dương mang tên lửa dẫn đường Antietam của Hải quân Mỹ đã tiến vào vùng biển thuộc phạm vi 12 hải lý xung quanh các đảo Cây, Linh Côn, Tri Tôn và Phú Lâm thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. 
Dĩ nhiên, TC phùng mang trợn má phản đối bằng mồm, gọi hành động này của Mỹ là vi phạm luật pháp quốc tế và gây tổn hại đến chiến lược tin cậy nhau giữa quân đội hai nước. 
Trong lúc đó, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Thị Thu Hằng “mũm mĩm” “khẳng định”: “Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của mình ở Hoàng Sa và Trường Sa, phù hợp với luật pháp quốc tế”. 
Và chiều 31/5, bà Lê Thị Thu Hằng trả lời câu hỏi của phóng viên yêu cầu cho biết phản ứng của Việt Nam về thông tin hai tàu chiến Mỹ đi vào vùng 12 hải lý quanh các đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam gần đây; theo đó, bà Hằng nhấn mạnh: “Việt Nam tôn trọng các quyền tự do hàng hải và hàng không ở Biển Đông của các quốc gia, phù hợp với các quy định của luật pháp quốc tế, cụ thể là Công ước luật biển năm 1982 của Liên Hợp Quốc”. 
Một động thái bán nước khác nữa là Phó Chủ tịch Quốc hội của CSVN Uông Chu Lưu (cũng là một Hán gian trá hình nằm trong Quốc hội từ hơn 10 năm qua) đang dọn chỗ đón "phượng hoàng" (ám chỉ Đại Hán) vào 3 đặc khu qua dự luật “Đơn vị hành chính - kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc”, với thời gian thuê đất là 99 năm! 
Do đó, nói để mà nói thôi, vì tất cả đã được an bài qua... thế trận biển Đông giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng như đã phân tích ở phần trên, cũng như tình nghĩa “16 chữ vàng và 4 tốt giữa Tàu Cộng và Việt Cộng. 
Và hiện tại, CSVN do Tướng Ngô Xuân Lịch, Tổng trường Quốc phòng đang phó hội tại Hội nghị “Đối thoại Shangri-La 2018“ lần thứ 17 tại Singapore từ 31/5 đến 3/6/2018 và đã phát biểu vào ngày 2/6 2018 trong phiên thảo luận thứ 3 với chủ đề “Định hình trật tự an ninh đang biến đổi của châu Á”. Nội dung phát biểu cũng vẫn “vũ như cẩn” nghĩa là: "Độc lập, tự chủ, tăng cường hợp tác, tuân thủ luật pháp quốc tế là nền tảng của an ninh, hòa bình và phát triển… cần hành xử có trách nhiệm của tất cả các bên". Trong phần nói về vấn đề Biển Đông, phát biểu của ông Lịch vẫn rập khuôn giống như nhiều phát biểu của nhiều thành viên Bộ Chính trị CSBV khác là không dám nói thẳng vào sự mục hạ vô nhân của bá quyền Bắc Kinh. 
Đó là một thái độ hèn nhác của CSVN trong giai đoạn dầu sôi lữa bỏng của đát nước. 
5. Kết luận 
Qua các phân tích trên chúng ta thấy rõ ràng là tâm cảnh nô lệ của CSVN ngay từ ngày đầu chiếm lĩnh toàn cõi Việt Nam là: 
Ngày sau ngày 30-4-1975, CSVN đã làm nô lệ cho Liên Sô qua phát biểu của Lê Duẫn: “Đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô, cho Trung Quốc”.
Sau ngày 19-1-1979, ngày Đặng Tiểu Bình dạy cho Việt Nam một bài học, CSVN lại một lần nữa làm nô lệ cho Tàu Cộng. 
Vì vậy, cho đến hôm nay, câu nói sau ngày 30/4/75 từ cửa miệng của mọi người dân miền Nam là: “cái cột đèn nếu có chân cũng…vượt biên tuốt!” 
Và, sau 43 năm “sống chung với “lũ”” (không phải lũ lụt đâu nghe!), chúng ta vẫn còn nhìn thấy cảnh người người miền Nam nào cũng đều muốn rời bỏ quê hương mà đi, đi trong nỗi buồn tẻ mất quê, như những lời dưới đây lượm lặt trên FB của tác giả Đỗ Duy Ngọc nói về sự ra đi của 3 gia đình người bạn dù đang ở và sống trong tình trạng “đại gia” ở trong nước. 
Xin được ghi lại: 
“Ai cũng buồn khi sắp rời bỏ quê hương. Ai cũng thấy đọan đường còn lại cũng lắm gian nan. Nhưng ai cũng bảo phải đi. Sức chịu đựng đã lên đến đỉnh rồi. Bởi cuộc sống không chỉ là tiện nghi,là vật chất để thụ hưởng. Mà cuộc sống còn cần phải có không khí để thở, tự do để sống, thoải mái để sinh hoạt. Sống chứ không phải để tồn tại. Sống là phải biết tương lai và tự mình định được tương lai cuộc đời mình. Những người bạn tui cho rằng ở lại là chấp nhận những bất công, những điều chướng tai gai mắt mà bất lực chẳng làm chi được. Xã hội tàn nhẫn quá, con người tàn ác quá. Ở lại là chấp nhận bị đầu độc, không chỉ bị đánh thuốc độc ở thực phẩm, ở hơi thở mà còn bị đánh độc cả tư duy. Chưa kể đất nước này, dân tộc này có còn tồn tại được không trước biết bao âm mưu thâm độc của kẻ thù và sự hà hơi tiếp sức của một bộ phận có quyền lực. Anh bạn già hỏi tui với ánh mắt buồn rầu: Cho thuê đất 99 năm thì nước Việt còn gì? Bạn trả lời tôi đi.” 

 Biển Đông và viễn ảnh một Việt Nam bị chia đôi

Phạm Dzũng (Danlambao) - ...Sắp tới, sẽ có 1 cuộc "nội chiến" tàn bạo và hủy diệt kéo dài 10-20 năm nữa trước khi ngã ngũ: Sẽ chia đôi VN ở vĩ tuyến nào? Lấy gì bảo đảm cho một Hiệp Định Geneva mới?... Triều Tiên đã biết trước cái thế yếu bi đát của một nước nhỏ, nên đã áp dụng kế Tôn Tẫn giả điên “cào mặt ăn vạ, điên cuồng chống Mỹ” chịu hy sinh 3 thế hệ nghèo đói để nay đã có bom nguyên tử và hỏa tiễn hành trình, nên sẽ không bị làm con cờ thí. Ván bài này họ chuẩn bị đã từ lâu rồi. Người Việt mình, những người tuổi trẻ yêu nước và những người có quan tâm tới vận mệnh dân tộc phải suy nghĩ và chuẩn bị đối phó trước khi quá muộn...
*
A- Bối Cảnh: 
Áp lực xâm lược của Tàu cộng đối với Đông Nam Á được đáp trả bằng phản ứng bất nhất, rời rạc, cam chịu của các nước Asian và thái độ nhu nhược phục tùng của đảng CSVN. 
Những động thái quyết đoán của Tàu cộng ở Biển Đông đã từng được đáp trả bằng những bước đi có vẻ thụ động, rụt rè của Mỹ và Đồng Minh. 
Từ khi TT Trump đắc cử, chính sách Mỹ đối phó với Tàu cộng đã mang tính chủ động, đa diện hơn (kinh tế, chính trị, quân sự, ngoại giao...), đã mang lại một số thành quả tích cực và khiến cho Bắc Kinh lo ngại “Trung quốc mộng” sẽ không thành. 
Do đó Tàu cộng một mặt gấp rút củng cố quyền lực nội bộ, một mặt gấp rút chiếm lĩnh những trọng điểm chiến lược nằm trên vành đai “nhất đới nhất lộ”, trong đó 3 trọng điểm quan trọng nhất là thuộc Việt Nam có thể dùng khống chế Biển Đông: Bến Vân Đồn, Bắc Vân Phong (cạnh quân cảng Cam Ranh) và Đảo Phú Quốc (kiểm soát đường hàng hải Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương, kể cả thủy lộ ngang qua kênh đào KRA ở biên giới Malaysia-Thái Lan). 
Đế quốc Tàu sẽ sụp đổ nếu không làm chủ được Biển Đông (gương của Đế quốc Nhật, 1945). Muốn làm chủ Biển Đông, Tàu cộng phải chiếm Việt Nam. 
Như vậy, đụng độ giữa 2 siêu cường Mỹ, Tàu trên thế giới và ở Biển Đông không thể tránh khỏi. 
Cả 2 bên đều đã biết trước từ 50 năm nay, đã và đang chuẩn bị nước cờ hoặc thay đổi chiến lược tùy tình hình. 
Hiện nay bàn cờ đang đến hồi 2 bên thi nhau chiếu bí. 
- Tàu cộng tuyên bố chủ quyền đối với Biển Đông, thực hiện biên giới bằng đường lưỡi bò 9 đoạn (vẽ ra từ thời Tôn Dật Tiên-Tưởng Giới Thạch), bồi đắp và quân sự hóa một số bãi và đảo quan trọng tại Hoàng Sa, Trường sa. Ngoài các nước Đông Nam Á trực tiếp chịu ảnh hưởng mất đất, mất đảo, các nước Mỹ, Ấn, Úc, Nhật, Pháp... đều có phản ứng. 
- Để tránh khiêu khích Mỹ, Tập Cận Bình nói với TT Trump: "Biển Đông lớn lắm, đủ cho chúng ta chia đôi". 
- Kissinger nói trước Quốc Hội Mỹ: do nhu cầu ổn định an ninh vùng, "Đề nghị Mỹ-Tàu chia đôi biển đông". 
- Đối phó với hành vi xâm lược, bắt nạt thô bạo của Tàu cộng ở vùng biển, đảng và nhà nước CSVN không dám mạnh miệng, mà phải để Mỹ kích thích tinh thần dân tộc Việt (chứng tỏ là CS VN muốn Mỹ can thiệp, và Mỹ cũng muốn như vậy). 
- Tư lệnh Hạm Đội Mỹ tại Thái Bình Dương đến VN, thăm bãi cọc Bạch Đằng, nhắc về chiến thắng quân Mông Cổ trên sông Bạch Đằng. 
- TT Trump đến VN, nhắc lại cuộc khởi nghĩa Hai Bà Trưng chống giặc Hán xâm lăng. 
- Mỹ thể hiện quyết tâm đối phó với Tàu cộng bằng chiến lược vây hãm rộng hơn và đổi tên Hạm đội 7 thành Hạm đội Ấn Độ-Thái Bình Dương. 
B- Nhận Định: Biển Đông chia đôi và vận mệnh Việt Nam 
Về địa chính trị vùng, với những biến cố và động thái như trên, xung đột Mỹ-Tàu chắc chắn xảy ra vì tranh giành Biển Đông. Việt Nam chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nhất, vì Biển Đông là Điểm (mục tiêu chính), Việt Nam là Diện (phương tiện) nên dù muốn hay không cũng bị lôi kéo vào. 
* Quan điểm: 
Biển Đông có chia đôi hay không thì Viêt Nam cũng phải bị cắt đôi, để ổn định an ninh vùng, giống như năm 1954. 
* Giải thích: 
1- Nếu Biển đông không bị chia đôi, tức là Mỹ thắng, Tàu thua, thì VN phải bị chia đôi, miền Bắc VN giao cho Tàu, coi như là cái giá tối thiểu phải trả cho Tàu để Tàu lùi 1 bước trước sức mạnh kinh tế & quân sự của Mỹ và đồng minh. Điều đó có nghĩa ít nhất Tàu cộng phải nắm được miền Bắc VN để làm lá chắn. 
2- Nếu Biển Đông bị chia đôi, tức là Tàu thắng. Nếu Mỹ vì lý do gì đó buộc phải nhượng bộ Bắc Kinh và chia đôi Biển Đông thì VN cũng phải bị chia đôi để bảo đảm Biển Đông đúng là chỉ chia đôi, và chia tới đâu. 
Tối thiểu Mỹ phải nắm miền Nam VN, nắm được cảng Cam Ranh để có thể khống chế đường lưỡi bò và các đảo đã quân sự hóa, không cho Tàu cộng thừa thắng xông lên tiến chiếm Nam Á và Ấn Độ dương. 
Đây chính là y hệt tình hình bán đảo Triều Tiên và VN năm 1954 (Việt Minh thắng Pháp, nhưng cũng phải chịu chia đôi VN theo thỏa thuận giữa 2 phe cường quốc (Mỹ và Cộng sản Nga Tàu). 
C- Hậu quả - Kết luận 
Viễn ảnh một Việt Nam bị chia đôi lần nữa. 
Việt Nam năm 1954 cũng như hiện nay (2018) đều suy yếu về kinh tế (GDP và năng xuất lao động thua cả Lào và Campuchia), phụ thuộc nhiều vào ngoại bang, văn hóa xuống cấp, rối loạn chia rẽ trong xã hội, chia rẽ nam bắc, chia rẽ ngay cả trong tầng lớp lãnh đạo cao nhất, đó là điều kiện chín mùi để có 1 lực lượng quân sự ly khai (như thành lập lại Mặt trận giải phóng miền Nam theo Hiệp định Paris). 
Sự kiện 3 đặc khu tự trị hiện nay cũng chỉ là 1 màn phụ thuộc trong đại cuộc. Đó chỉ là cuộc diễn tập của Tàu cộng và tay sai bán nước Việt cộng trước khi tiến hành bước thôn tính quyết định. 
Biểu tình chống đối tuy lớn nhất so với trước đây, nhưng dù có biểu tình bạo loạn lớn gấp 10 lần hơn, thì CS vẫn thừa sức đàn áp, bởi vì biểu tình tự phát, ô hợp, không có tổ chức, không có lãnh tụ, và không đúng thời cơ, không có tiếp sức nhiều mặt từ đồng minh, thì sẽ tiêu hao sinh lực, đổ máu. 
Nhớ lại lịch sử: 
- Quỳnh Lưu , Nghệ An (1956): Gần 100 ngàn nông dân khởi nghĩa, CSVN điều 3000 công an và 2 Sư đoàn 312, 304 đàn áp, 6000 dân bị giết và bị bắt. 
- Thiên An Môn (Bắc Kinh, 16-17 tháng 4, 1989): Biểu tình trên 400 thành phố, 10 ngàn sinh viên biểu tình ngồi ở Thiên An Môn. 100 ngàn Công An, Quân Đội và chiến xa đàn áp, giết gần 3000 thanh niên sinh viên học sinh. 
Nên biết rằng giữa đảng CSVN và Tàu có sẵn hiệp định Hợp tác Quốc phòng và An ninh Xã hội. Tàu sẽ cho quân vào giúp đảng CSVN giết dân biểu tình, dù bạo động hay không. 
Cái đầu bọn lãnh đạo CSVN là ma-dze in China, nên chỉ nghĩ đến "4 tốt, 16 chữ vàng". Đại cục của bọn họ không thể có gì khác hơn là: còn đảng còn mình, còn có ăn, nên "Thà mất nước còn hơn mất đảng" (Nguyễn văn Linh, 1980). 
Diễn biến để đi đến ổn định vùng Biển Đông và Đông Nam Á sẽ buộc phải trải qua 1 cuộc chiến tranh ủy nhiệm nữa (núp dưới danh nghĩa Ý thức hệ, hoặc Giải Phóng) với bom đạn Mỹ-Tàu và sinh mạng vài triệu người VN, Miên, Lào. 
Sắp tới, sẽ có 1 cuộc "nội chiến" tàn bạo và hủy diệt kéo dài 10-20 năm nữa trước khi ngã ngũ: Sẽ chia đôi VN ở vĩ tuyến nào? Lấy gì bảo đảm cho một Hiệp Định Geneva mới?... 
Triều Tiên đã biết trước cái thế yếu bi đát của một nước nhỏ, nên đã áp dụng kế Tôn Tẫn giả điên “cào mặt ăn vạ, điên cuồng chống Mỹ” chịu hy sinh 3 thế hệ nghèo đói để nay đã có bom nguyên tử và hỏa tiễn hành trình, nên sẽ không bị làm con cờ thí. Ván bài này họ chuẩn bị đã từ lâu rồi. Người Việt mình, những người tuổi trẻ yêu nước và những người có quan tâm tới vận mệnh dân tộc phải suy nghĩ và chuẩn bị đối phó trước khi quá muộn. 

Không có nhận xét nào: